Buổi đêm, tinh hà rợp trời, ánh sao miên man.
Con phố dài tịch mịch rẽ sang một hướng khác, hai người sóng vai nắm tay cùng đi đến.
Vẻ mặt Tôn Sách như đưa đám: “Trời ơi Công Cẩn, thiếu chút nữa đệ làm ta sợ muốn chết…”
“…” Chu Du mím môi không nói lời nào.
“Sao tự nhiên lại khóc vậy? Ta còn chưa khóc mà…”
“…”
“Nếu muốn hổ bông thì đệ cứ nói! Đệ nói… ta cũng không trả đâu.”
“…” Nét mặt Chu Du không chút thay đổi.
“À đương nhiên là, nếu đệ thực sự đau lòng quá độ, rơi lệ trước gió khóc than nhật nguyệt tiếc thương hoa lá, thì ta… ta sẽ mua cho đệ một con khác.”
“…” Lông mày không nhịn được hơi run rẩy.
“Cơ mà đệ chỉ khóc được có lát như vậy thì ta không kịp hỏi han quan tâm thề non hẹn biển thiên hoang địa lão——”
“—— Tôn! Bá! Phù!”
Vậy là Chu Đại Đô đốc anh minh thần võ, không ngoái đầu lại xù lông lên.
Một lát sau, Chu lang anh kiệt tuấn tú và Tôn lang một mắt gấu trúc đi qua con phố khác, tiếp tục tản bộ.
Ánh trăng chiếu rọi, ánh bạc rải đầy tà áo, trong màn đêm tĩnh lặng, hai người tựa như đôi tiên nhân sóng vai du ngoạn hồng trần.
Chu Du chăm chú nhìn sườn mặt Tôn Sách.
Đây là Tôn Sách thuở niên thiếu, năm ấy hắn bất hạnh mất cha, thề phải báo thù, từ đó về sau thay đổi tác phong ăn chơi la cà, tại Giang Đông tụ quân tướng để trả thù, ruổi đánh nghìn dặm, đánh hào súy của miền ấy, oai lừng các quận… (1)
(1) Biên tập từ bản dịch “Tam quốc chí – Ngô thư 1 – Quyển 2: Ngô chủ truyện Tôn Quyền truyện” của Bùi Thông, Phạm Thành Long hiệu đính.
Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ ly biệt.
Tính mưu đồ, quen biết mười năm, xa nhiều hơn gặp, luôn luôn cách trở hai nơi, thư tín truân chuyển. Dù có gặp nhau cũng đều là bàn bạc việc công, sau khi bình định Giang Đông lại càng bận rộn hơn, mỗi lần ước hẹn đối ẩm đều phải bỏ dở giữa chừng…
“Công Cẩn…” Tôn Sách bị nhìn đến nỗi mặt đỏ lên, đưa tay gãi gãi mặt, nhưng không biết phải hỏi thế nào, chỉ đành tìm đề tài để nói, “Ta định tới Giang Đô sau khi xong chuyện Khúc A. Nghe nói nơi đó nhiều anh hùng hào kiệt… ta muốn báo thù cho phụ thân.”
Chu Du gật gật: “Ta luôn ủng hộ huynh.” Lại nói thêm: “Giang Đô nhiều danh sĩ, cầm đầu bởi Trương Hoành, lần này đi trước tiên phải…”
“Công Cẩn!” Tôn Sách dở khóc dở cười cắt ngang y, “Ta biết chuyện lần này ta muốn làm đệ sớm đã có tính toán trong lòng. Nhưng đệ không thể để ta có chút cảm giác thành tựu rồi hẵng nói sao?”
Chu Du chớp chớp mắt, xoay người lùi về phía sau hai bước, nghiêm trang hành lễ: “Chúa công anh minh thần võ, một đời can trường, trọng dụng nhân tài, có khí anh hùng cứu dân, có chí lấn Trung Quốc…” (2)
(2) Biên tập từ bản dịch “Tam quốc chí – Ngô thư 1 – Quyển 1: Tôn phá lỗ thảo nghịch truyện – Truyện thảo nghịch tướng quân Tôn Sách” của Bùi Thông, Phạm Thành Long hiệu đính.
“Dừng! Dừng!” Tôn Sách hô lớn xin tha, “Đệ tạm tha ta đi, Công Cẩn!”
Vậy là Chu Du nhìn hắn.
Lát sau, hai người đều cười.
Chu Du nói: “Hóa ra hôm nay huynh tới từ biệt ta…”
“Không, tầm khoảng hai ngày nữa mới đi…” Tôn Sách nghĩ ngợi, bỗng nhiên nói:
“Vừa nãy sao đệ đột nhiên lại gọi ‘chúa công’? Làm ta sợ tới mức chết khiếp…”
Chu Du im lặng một lúc, nói: “Giờ làm quen trước, không phải sao?”
“Lấy đâu ra quy củ này!” Tôn Sách cả giận nói, “Ta cũng không phải thằng nhóc
Trọng Mưu kia bắt nạt đệ, huynh trưởng là huynh trưởng, sao lại gọi ‘chúa công’?”
Chu Du không nói gì.
Tôn Quyền, Tôn Trọng Mưu, sau khi Tôn Sách chết là quân chủ mười năm của y.Từ lúc lâm nguy nhận giao phó, củng cố Giang Đông, đến khi long đồ bá nghiệp, quân tướng tung hoành, chỉ tiếc… chỉ tiếc y có lẽ sẽ không nhìn thấy thiên hạ thống nhất được.
Tôn Sách thấy Chu Du không nói gì, khí thế trong người lập tức rơi rụng hết, thật cẩn thận hỏi: “Công Cẩn? Đệ tức giận ư?”
“Đúng.” Chu Du đi nhanh hai bước về phía trước, phất tay áo nói, “Không có quy củ, sao có thể thành khuôn khổ? Huynh lúc nào cũng bốc đồng, không màng lễ nghi, vậy làm chuyện lớn sao được!”
Dứt lời y liền đi nhanh về phía trước.
Tôn Sách tức khắc sợ tới thất kinh, nhấc chân đuổi theo Chu Du.
Chu Du càng đi nhanh, Tôn Sách càng đuổi sát, cuối cùng biến thành chạy.
Càng chạy Tôn Sách càng quýnh lên, hắn chơi xấu rống một tiếng thật to: “Chu Công Cẩn!”
Chu Du theo bản năng dừng chân lại, Tôn Sách liền mở cờ trong bụng tung người nhảy lên, đẩy y ngã nhào xuống đất.
“A!”
Chu Du giận dữ dùng khuỷu tay đánh hắn một cái, Tôn Sách lật người xuống, thở dốc nói: “Ta sai rồi, Công Cẩn đệ đừng giận nữa, cùng lắm thì ta trở về học lại…”
Quay đầu nhìn lại, Chu Du đã trở mình, quay đầu không thèm nhìn hắn.
Tôn Sách cuống quít, ngồi dậy dán người vào y, vô liêm sỉ nói: “Hay là đệ đánh nốt bên mắt còn lại của vi huynh đi?”
Vừa dứt lời nhìn lại, có thấy Chu Du tức giận chỗ nào đâu? Rõ ràng là đang nghẹn cười tới nỗi đỏ bừng cả mặt.
Bây giờ thấy Tôn Sách chịu thua, y cười to nói: “Được! Một đánh này ta ghi nợ! Bao giờ có hứng ta lập tức đánh huynh.”
Tôn Sách cắn răng cứng họng hồi lâu, cuối cùng đầy uất ức gào mồm lên:
“Aaaaaaaaa!”
Đêm gần canh hai, trời càng trở lạnh.
Tôn Sách vỗ quần áo, nói: “Nhân tiện, lần này ta định dẫn theo…”
Nói được nửa lời hắn bỗng dừng lại, Chu Du đang chỉnh trang quần áo bèn giương mắt về phía hắn.
Tôn Sách nghĩ nghĩ chốc lát, hắn chớp mắt, rồi bày ra vẻ mặt giảo hoạt như cáo ranh: “Khà khà, Công Cẩn nè, để vi huynh đưa đệ đi vặt hồng đi!”
Chu Du im lặng giây lát rồi đáp: “Kỳ lạ vậy, ta còn không biết huyện Thư thành của mình có cây hồng.”
Tôn Sách đắc chí đáp: “Có khi ta biết vài chuyện đệ không biết đó?”
Chu Du nhướn mày: “Chỉ sợ là ý định trả thù của ai đó.”
Tôn Sách quýnh lên: “Rốt cuộc đệ có đi không?”
Chu Du cười đáp: “Đi! Sao lại không.”
Tôn Sách lập tức nhấc chân, dẫn Chu Du đi.
Hắn vừa đi vừa nhìn cây cối xung quanh.
Chu Du đi theo được một đoạn, bỗng nhiên nghi hoặc nói: “Sao cứ đưa ta đi vòng vòng vậy?”
Tôn Sách gãi đầu: “Không phải là do ta không quen đường sao!”
Chu Du im lặng, không nhiều lời nữa.
Đi được một lát, Tôn Sách dừng bước, vui mừng nói: “Tới rồi!”
“Tới rồi?” Chu Du nhìn vào cái cây hắn chỉ vào, nhướn mày nhìn Tôn Sách, “Sao cây hồng này bé thế?”
“Cái này…” Tôn Sách vò đầu nghĩ ngợi, cuối cùng đáp có lệ, “Ui xời! Quản nhiều vậy làm chi!”
“Thật sự có quả?” Chu Du không hề cãi lại.
Tôn Sách tức thì gật đầu, sau đó hắn cởi áo ngoài: “Nè, Công Cẩn chống mắt lên xem tuyệt kỹ trèo cây của vi huynh đây!”
Chu Du nhận lấy áo ngoài, cười như không cười: “Đừng có mà ngã xuống đó, tới lúc đó có ngã gãy chân thì đừng mơ ta giấu chuyện trước mặt lão phu nhân giúp huynh.”
Tôn Sách xua xua tay, một tay vén áo, bắt đầu hì hục leo lên. Phường lừa đảo này… đường đường là tiểu bá vương Giang Đông vậy mà không biết trèo cây. Leo được hai bước là tụt xuống, leo tiếp tụt tiếp. Cuối cùng đơn giản trực tiếp, hắn ôm chặt lấy thân cây như con bạch tuộc, chổng đít dịch người lên.
Chu Du nhìn một chốc, cười đến quằn người: “Bá Phù! Huynh không giỏi trèo cây thì cứ nói thẳng đi!”
Tôn Sách thẹn quá hóa giận: “Bớt nói nhảm! Tới giúp vi huynh một tay mau!”
Chu Du cười đủ rồi mới buộc áo ngoài của Tôn Sách vào bên hông, đi tới dưới chân Tôn Sách đẩy người hắn lên một cái.
Tôn Sách mượn lực đẩy này, nhún người nhảy lên, sau đó khổ sở ôm lấy cành cây ngắn tũn.
Chu Du đứng dưới tàng cây nhìn lên, cười nói: “Bá Phù! Huynh định tình chàng ý thiếp với cành cây đấy à?”
Tôn Sách nín thở quăng người lên, khó khăn lắm mới đứng được, hắn thở hắt một hơi: “Đúng rồi đó, nó tình cảm lắm! Công Cẩn đệ cũng lên đây xem đi?”
Chu Du lập tức cười to muốn sặc, tiếng cười trong trẻo truyền đi xa xa.
Hết chương 2